Sự kiện tìm lại cố nhân : Cố nhân đặc biệt

06:10 14/08/2020

Server : Tung Sơn

Tên nhân vật : Dũng MERC

Có những câu chuyện 15 năm, 20 năm hoặc xa hơn nữa, bản thân không thể quên được dù là một tiểu tiết, người ta gọi đó là kỷ niệm. Những người ta đã từng gặp, dù lúc ấy còn nhỏ và chưa ý thức được, nhưng nhắc lại cũng không hề quên tên – người ta gọi là Cố nhân.

Năm 16 tuổi, được ba cấp cho cái Cub màu xanh lá chạy cà tàng để đi học thêm, một mình một “ngựa”, nửa tiếng, 20 phút kẹt xe hoặc kêu trời mưa là khoảnh khắc vàng trong làng game thủ, chạy thật nhanh từ lớp ra và chọn cho mình một máy ngồi giữa 2 thằng bạn thân nhất trong gần một chục đứa để chơi cho thoải mái.

Năm 18 tuổi,  thi đại học cận kề, nhưng vẫn net  1 ngày 2 tiếng như một thói quen, tầm đấy bạn bè chơi võ lâm học cùng lớp cũng đếm chỉ còn trên đầu ngón tay (nói thêm là không phải tụi nó siêng học, mà nam thanh thì chuyển qua gunbound, nữ tú thì chơi audition) . Và rồi ký ức không thể quên đã đến, trước ngày thi đại học 2 ngày, ba đứa nói với nhau, dễ gì được đi Sài gòn, thôi thì kỳ này nói đi xem trường đại học mình thi nó như thế nào rồi lạng qua Vinagame mua acc luôn (trong lòng đi mua acc là chính, chứ thi thố gì tầm này) . OK nhất trí, 9h sáng hôm sau, ba thằng bắt bus số 06 đi từ Thủ đức lên trung tâm. Nào ngờ, ba thằng bị lạc, đi bộ trên con đường đặt trụ sở của Vinagame mà đi từ 11h sáng đến 3h chiều mới tìm đến. Mặt mũi thì ngáo ngơ, không gian thì kẻ vào người ra tấp nập, toàn là nhân sỹ, cao thủ đại nội, nên ba thằng cũng hơi khép nép đứng nhìn tới nhìn lui. Chưa được 5 phút, thì liều mạng hỏi đại một chị xinh đệp trong quầy.

Tui: “chị ơi, em muốn mua acc, gặp ai chị, em hẹn người ta rồi mà chưa thấy đến”.

Chị xinh đẹp: “em ơi, mạng giao dịch hôm nay rớt, mai quay lại em nhé.

Tui be like: “ôi đệch, mai em thi rồi chị, làm bài không được thì mua bằng niềm tin à”

 Thôi ta đi về, à mà khoan, còn chưa đi xem trường Bách khoa. Haha

Nhóm tui: “giờ đi bộ tiếp đường 3 tháng 2, lên Lý thường kiệt rồi cái trường nó nằm ở đường đó đó”.

Tui: “Ok đi”

Và rồi oh, đệch mẹ đi hoài đi mãi không thấy cái trường đâu. Cả 3-4 cây số đi bộ trong vô thức (anh em sinh năm 2k bây giờ có google map chứ lúc trước sài gòn là chỉ có Nguyễn Trãi, Lê hồng phong, chơ bà chiểu thôi, chứ làm gì thuộc hết đường như bây giờ).

Trời về chiều, oải quá, Tui: “về thôi, 4h giờ rồi, mai còn thi nữa, mỏi chân quá”

Nhóm tui: “Ok”. Đồng lòng như kiểu được giải thoát

Chuyến xe bus số 8 chở tụi tui băng băng qua nhà nhà phố phố của Quận 10, và đệch mẹ, kia rồi trường Bách khoa TP Hồ Chí minh xuất hiện như một vị thần từ phía cửa sổ cùng bên với chỗ nhóm tui đang ngồi. Cả nhóm , say Ồ ohhhhhhh

Không kịp suy nghĩ gì thêm, trường thân iu  lướt qua như 1 cơn gió, và chúng tôi về nhà bô lô ba la về trường thế này, thế kia mà có vào con mẹ gì đâu

Năm 27 tuổi, đi làm cũng được 3-4 năm sau tốt nghiệp. Lướt lướt điện thoại, thấy có quảng cáo gì của võ lâm ngày xưa. Vào chơi ngay vì thấy đang có kèo tống kim hot hot, nhanh chóng mua được cái acc võ đang ngon, đỗi tên lại bằng ít kim, lấy đại là Dũng merc (lúc đó, tui làm mercedes, viết tắt để vừa chơi vừa quảng cáo), nên đầu tư hình ảnh cho acc và PR cho bản thân nhiều . Làm acc chính xong là vô bang của anh Kenny Huỳnh ngay, bang tên Thích (lúc ấy không biết bang Thích mạnh như nào, chỉ biết là vô thì vô thế thôi. Oạch, mới được 3 ngày, đang đi đá bóng với đám bạn thì thấy thông báo trang chủ game sẽ báo bảo trì 6 tiếng, và BENGGGGG, bang Thích ra đi không một ngày trở lại. Một mình lạc lõng bơ vơ, ai ngờ sóng dạt trôi vào bang Vô Song của A Be (à lúc đó, a Be không phải là bang chủ, thực tế là có một bạn nữa làm bang chủ nhưng – mình không nói tên vì cũng không có mối quan hệ tốt với ng ta nên không muốn nhắc trực tiếp trong câu chuyện này). Về lâu về dài, tui có thể gọi đó là thời hoàng kim, đỉnh cao của chơi game và phá tiền. Kỷ niệm thì rất nhiều, nhừng cố nhân thì đến bây giờ như định nghĩa ở đầu bài viết thì lại không còn được đủ 2 bàn tay. Tiên trách kỹ, hậu trách nhân.. Mình sống sau này cũng chưa đúng, nên là do mình, chứ cuộc đời là không được đổ lỗi dù bất kỳ lý do gì.

Năm 29 tuổi, Ba mất.. Tui mất đi người hay cấm tôi chơi game và răn đe, bây giờ được tự do chơi game thức ngày thức đêm mà bản thân hình như tôi lại không thấy hào hứng gì. Hai năm chơi đắm chìm trong thế giới ảo, tui mất nhiều hơn là được.

Cố nhân có thể gặp lại, nhưng Cố nhân là ba thì chắc phải kiếp sau tôi mới có một người cha tốt đến như vậy.

GAME là giải trí, một phần của cuộc sống, nhưng AE phải biết điều độ giữ sức khỏe và quan tâm nhiều đến gia đình, vợ con, bố mẹ.

Lời cuối, Chúc AE bí sử có nhiều trải nghiệm vui vẻ và admin luôn nhiều sức khỏe, thành công,

Kính bút,

Dũng MERC – Vô Song No1

Đóng Mở